Sáng hôm sau, chuông điện thoại như những điệp khúc buồn nản lặp đi, lặp lại ở nhà ông nhưng ông không buồn nhấc máy. Âm như âm gọi hồn. Hồn ta chứ chẳng hồn ai khác. Thì cứ gọi. Ta nghe. Nguyễn Thị Minh Ngọc Chuông điện thoại reng. Ông Ứng nhấc máy. Vang lên từ đầu dây bên kia: - Làm ơn cho tôi gặp cô Phong! - Nó đi vắng rồi. Xin lỗi cô là ai? - Chào bác! Bác Đông Mặc phải không ạ?