Buổi chiều mệt nhoài quét qua khu phố một màu xám đạm. Mưa bay nhè nhẹ, đủ ướt dính đầy tóc. Cảm giác như không nhiều nhưng cũng phủ lên mặt đường một lớp nước loang loáng. Khánh Thảo Linh Anh đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một cốc cà phê bốc khói, ngắm nhìn dòng người phía dưới. Ngày nghỉ dễ chịu, dù uể oải. Cả buổi chiều cô đã vùi mình trong chăn, vì buổi sáng vẫn phải dậy sớm ra ga đón đứa bạn. .