Anh tiếc cho ai nuôi dạy mong chờ Một hai ba bốn tuổi đến bây giờ em lớn khôn Cái vành khăn em vấn đã tròn Câu cười tiếng nói đã giòn em lại ngoan Sợi tơ hồng đã buộc với nhân doan (duyên) Sao em không chịu khó vác cái giang san cho chồng Nỡ dang tay em dứt tơ hồng Đứng đầu núi nọ mà trông bên non nầy