Nuốt khan những nỗi buồn thật khó khăn xuống cổ họng. Tôi ngẫm nghĩ đến cái sự đời sao chua chát đến tê đắng đến thế. Cái chát đắng xen mùi bân bẩn của đau khổ cứ xen ngang rồi lại hòa tan trong những bế tắt của nụ cười. Tôi – đứa tự kỷ trong những con người tự kỷ.