Chiếc khăn định mệnh P5

Bẵng đi một thời gian khoảng nửa tháng, con quỷ không xuất hiện, nó không gây ra một cơn sốc nào nữa. Hình như nó cũng đã đánh hơi được điều gì rồi. Con người đang ra sức chống lại với nó. Tiêu diệt nó. Con quỷ dường như biến mất. Tâm lý của Thoại Vũ cũng dần dần thư giãn đi. Lúc trước, ngày nào anh cũng nơm nớp lo sợ sự xuất hiện của con quỷ trong căn nhà này. Sợ mẹ anh lại bị sốc khi con quỷ hoành hành. Bà gầy đi trông thấy rõ, hai hốc. | Tác Giả Người Khăn Trắng íTỉột sồ ỉrẽng đẳu. Vui tàng JCÓ v 3 J gểc ểfề X Ỉ íCHIEC KHAN ĐỊNH MẸNH Bâng đi một thời gian khoảng nửa tháng con quỷ không xuất hiện nó không gây ra một cơn sốc nào nữa. Hình như nó cũng đã đánh hơi được điều gì rồi. Con người đang ra sức chống lại với nó. Tiêu diệt nó. Con quỷ dường như biến mất. Tâm lý của Thoại Vũ cũng dần dần thư giãn đi. Lúc trước ngày nào anh cũng nơm nớp lo sợ sự xuất hiện của con quỷ trong căn nhà này. Sợ mẹ anh lại bị sốc khi con quỷ hoành hành. Bà gầy đi trông thấy rõ hai hốc mắt trũng sâu vì mất ngủ. Không khí trong nhà Thoại Vũ lúc trước vốn lặng lẽ nay càng nặng nề hơn. Các thành viên thường khoá chặt mình trong phòng riêng mỗi khi về nhà. Thoại Vũ thấy mình cô đơn quá. Anh chỉ thấy lòng ấm áp khi ở cạnh Lâm Giang. Tiếng cười của cô ấy làm anh cảm thấy mình như trẻ hẳn ra. Mặc dù với cái tuổi của anh thiên hạ chưa ai gọi là già nhưng anh thì luôn nghĩ mình đã già khi đứng trước cô bé vừa tròn hai mươi tuổi này. Thoại Vũ nhấc máy điện thoại lên và bấm số đầu dây bên kia có người nhưng Thoại Vũ nhận ra ngay đó không phải là Lâm Giang anh nói - Dạ làm ơn cho tôi gặp Lâm Giang. - Xin anh chờ cho một chút. - Dạ cám ơn nhiều. Một lúc sau giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên - Alô Dạ Giang nghe đây ạ. - Em đang làm gì đó - À Anh Vũ phải không - Ừ Anh đây. - Em đang đọc sách. - Giang này Tối nay anh mời em đi xem ca nhạc được không 81 Tác Giả Người Khăn Trắng íTỉột sồ ỉrẽng đẳu. Vui tàng JCÓ gểc ểfề X Ỉ íCHIEC KHĂN ĐỊNH MẸNH - Dạ. dạ. - Giọng Giang ngập ngừng. Thoại Vũ cười nhẹ - Sao thế cô bé Khó trả lời anh hả - Dạ không. nhưng mà em sợ ba mẹ em. Em không dám xin đâu. - Thế thì anh sang xin phép hộ em nhé được không - Dạ. cũng được. nhưng em lo quá. - Em lo gì nào. Lo ba má la hả Em lớn rồi mà đâu còn là cô bé nữa. Hay lo sợ anh ăn thịt em 0 Anh không biết ăn thịt người đâu. Lâm Giang cười khúc khích rồi trả lời - Từ trước tới nay em chưa từng đi chơi ban đêm với một người con trai nào cả. Có chăng

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.