Ebook Cám ơn ký ức: Phần 2

Tiếp nối phần 1 của ebook "Cám ơn ký ức". Phần 2 có nội dung từ ".Sau mười lăm phút ngồi trong phòng thẩm vấn vắng vẻ chẳng có thứ gì ngoài một chiếc bàn và cái ảnh Sarah, vòng tay dang rộng, ôm một bé gái tóc vàng và một người đàn ông. Họ chụp cùng nhau, rất hạnh phúc trên bãi biển.". Mời các bạn cùng đón đọc. | CHƯƠNG XIX Sau mười lăm phút ngồi trong phòng thẩm vấn vắng vẻ chẳng có thứ gì ngoài một chiếc bàn và cái ghế, tôi nghe tiếng mở cửa ở phòng kế bên, sau đó là tiếng đóng lại. Rồi đến tiếng kéo ghế và giọng của bố, như mọi khi, lớn hơn tất cả. Tôi đến gần tường áp tai vào. “Ông đi với ai?”. “Gracie”. “Ông có chắc vậy không, ông Conway?”. “Chắc chắn! Đó là con gái tôi mà. Ông hỏi cô ấy đi!”. “Hộ chiếu của cô ta ghi tên là Joyce. Cô ta nói dối chúng tôi à, ông Conway? Hay ông nói dối?”. “Tôi không nói dối. Ô, tôi muốn nói là Joyce”. “Ông thay đổi lời khai?”. “Lời khai gì? Tôi nói tên sai vậy thôi. Vợ tôi là Gracie, tôi hay bị lẫn lộn”. “Vợ ông đâu?”. “Bà ta không còn ở với chúng tôi nữa. Bà ta trong túi của tôi. Ý tôi nói là hình của bà ta trong túi của tôi. Ít nhất là ở trong túi của tôi cho đến khi anh chàng đằng kia bỏ nó trong cái khay. Tôi có thể lấy lại đồ bấm móng tay không? Tôi mua nó mất ít tiền ”. “Ông Conway, ông đã được thông báo về những vật nhọn và chất dễ cháy không được phép mang lên máy bay”. “Tôi biết như vậy, nhưng con gái tôi, Gracie, ý tôi là Joyce phát điên với tôi hôm qua khi tôi tìm được bao thuốc lá giấu trong hộp đường thẻ và tôi không muốn lấy hộp quẹt ra khỏi túi vì sợ nó cáu lên lần nữa. Tôi xin lỗi vì điều đó. Tôi chẳng bao giờ có ý định cho nổ máy bay hay bất cứ thứ gì khác”. “Ông Conway, vui lòng kiềm chế lời nói của mình. Tại sao ông từ chối cởi giày?”. “Vớ tôi bị rách một lỗ!”. Im lặng. “Tôi đã bảy mươi tuổi. Tại sao anh lại muốn tôi cởi giày? Anh nghĩ rằng tôi sẽ cho nổ tung máy bay bằng đôi giày cao su à? Hay anh lo lắng về đế giày. Có thể anh đúng, anh không thể nào đoán được sự thiệt hại gây ra từ đế giày tốt ”. “Ông Conway, vui lòng không sử dụng từ ngữ như vậy và tự kiềm chế bản thân nếu không ông sẽ không được phép lên máy bay. Tại sao ông không chịu tháo dây nịt?”. “Quần tôi sẽ tụt xuống! Tôi không giống như những đứa trẻ thời nay. Tôi không mang dây nịt theo kiểu thời trang. Tôi mang nó vì nó giữ được cái quần. Ông có thể bắt

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.