Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P10

Không đóng trình duyệt đến khi xuất hiện nút TẢI XUỐNG

Thời buổi thiên hạ đang tự thoát xác để lao vào làm ăn, rình rập, cạnh tranh, cuồng nộ, nắm bắt, lao lên, mọp xuống, náo động, âm thầm, bộc trực, độc địa, vấp ngã, vọt thẳng, nhà tù, vinh hoa còn gầm gào dữ dội và chết chóc hơn cả những trận B52 rải thảm dạo nào, tìm được Tuấn, một chủ hãng tư nhân nắm trong tay ba, bốn tổ hợp sản xuất, kinh doanh như Ba Thành nói, đâu có dễ dàng gì. . | Tác giả Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG X Tời buổi tita hạ tag tu tìtat xác để to vào làn ă. rình rập cta Iiưiuuuiuiiêniiạ đangtự thoátxác đc laovàolàm ăiỉ iìiỉiiiập cạiỉii tranh cuồng nộ nắm bắt lao lên mọp xuống náo động âm thầm bộc trực độc địa vấp ngã vọt thẳng nhà tù vinh hoa. còn gầm gào dữ dội và chết chóc hơn cả những trận B52 rải thảm dạo nào tìm được Tuấn một chủ hãng tư nhân nắm trong tay ba bốn tổ hợp sản xuất kinh doanh như Ba Thành nói đâu có dễ dàng gì. Một vi-la kiểu điền trang nhưng có nhà tầng có vườn cây râm mát bao quanh Tất nhiên Một biệt thự êm đềm có đàn chó nằm phục bên thềm đá có vòm hoa giấy đủ màu phủ kín những ban công trang nhã Tất nhiên Và cũng tất nhiên luôn cả cái chuyện Tuấn không có nhà đang bận đi ký một cái hợp đồng béo bở gì đó ở tận đâu buộc tôi phải lủi thủi quay ra hẹn lúc khác trở lại mà tịnh không có một lời mời chào nán lại uống ly nước ly trà hay dùng tạm bữa cơm dưa muối rau cà cái đã. Tất nhiên và ngẫu nhiên. Cuộc đời chả bao gồm một chuỗi những ngẫu nhiên cay đắng hay tất nhiên ngọt ngào cũng có thể ngọt ngào đó là gì Vả lại biết đâu nhà người ta lại nghĩ đến mình đến nhờ vả xin xỏ như bao kẻ thất cơ lỡ vận khác đã từng đến đây hoặc sẽ đến đây mỗi sáng mỗi chiều. Chả lẽ với bộ mặt rách rưới bộ cánh hôi xì lại vô lối vỗ ngực nói rằng ngày xưa ngày ấy đã có một thời tôi là sếp của ông chủ ngôi biệt thự đây Chưa đâu. Trong trái tim võ vàng bệnh tật của tôi vẫn còn một chỗ rắn câng không cho tiếng nhục chui luồn vào được. Nhục Nói cho cùng cũng là một thứ nguỵ biện thoi thóp thôi. Cuộc đời tôi kể từ ngày ra khỏi rừng đã chịu nhục quá nhiều rồi chịu đến nỗi thành quen. Thì đang không lại mở cuộc hành trình ngớ ngẩn đi tìm sự thật về người đàn bà đó chẳng là một hành vi quá ư nhẫn nhục quá nhiều rồi chịu đến nỗi thành quen. Thì đang không lại mở cuộc hành trình ngớ ngẩn đi tìm sự thật về người đàn bà đó chẳng là một hành vi quá ư nhẫn nhục đó thôi Lạ lùng Giống như canh bạc về sáng càng nhọc nhằn càng cam chịu ý muốn diễn đạt

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.