Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Cảm nhận về câu truyện: “Tâm hồn trẻ thơ – Trong sáng nên dễ tổn thương”
Không đóng trình duyệt đến khi xuất hiện nút TẢI XUỐNG
Tải xuống
Khi tôi đặt bút viết những dòng nhật ký này là lúc tôi đã trở về ngôi nhà của mình sau khi ghé thăm “cha” của mình. Khi lên năm tuổi, đáng lẽ ra tôi phải chịu một kỉ niệm kinh khủng với những tiếng thét, tiếng súng và cả những vết máu đỏ tươi đầy ám ảnh. Nhưng không, tuổi thơ tôi vẫn trôi qua một cách yên bình, như bao đứa trẻ khác. Vì tất cả những điều ám ảnh kia được ông lí giải chỉ là một buổi “diễn tập”. Nhờ có vậy mà trái tim thơ dại của tôi lúc ấy không bị tổn thương một cách sâu sắc, và có thể vết thương ấy sẽ dằn vặt tôi đến hết cuộc đời, nếu không có ông. Vì vậy, tôi rất chân thành và tha thiết gọi ông là “cha” dù tôi với ông không có quan hệ máu mủ ruột rà! | Cảm nhận về câu truyện: “Tâm hồn trẻ thơ – Trong sáng nên dễ tổn thương” Đề bài: Cảm nhận về câu truyện: “Tâm hồn trẻ thơ – Trong sáng nên dễ tổn thương” Tâm hồn trẻ thơ – Trong sáng nên dễ tổn thương Ở một thị trấn nhỏ của nước Anh đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng. Tên cướp trong tình thế bị cảnh sát bao vây đã bắt một em bé năm tuổi. Hắn yêu cầu cảnh sát phải chuẩn bị cho mình một khoản tiền lớn cùng một chiếc ô tô, để rời khỏi nơi này.Phía cảnh sát cử một chuyên gia đến đàm phán, nhưng tên cướp ngoan cố không chịu đầu hàng và có ý định giết con tin. Để bảo vệ cậu bé, cảnh sát đã nổ súng bắn tỉa, và hạ gục tên cướp. Cậu bé vô cùng hoảng sợ khi nghe thấy tiếng súng nổ và khóc thất thanh khi nhìn thấy những vết máu. Các hãng truyền thông ùn ùn kéo đến. Đúng lúc ấy,một người đàn ông chạy lại ôm cậy bé vào lòng và hô to: “Tốt lắm, diễn tập đến đây là kết thúc!”. Cậu bé nghe xong liền ngừng khóc và hỏi mẹ có đúng vậy không. Mẹ cậu cố kìm nén nước mắt và gật đầu. Một viên cảnh sát cũng đi đến bên xoa đầu cậu bé và mỉm cười: “Cháu diễn tốt lắm, cháu xứng đáng được khen thưởng”. Những ngày sau, giới truyền thông cũng im lặng, không đưa tin về vụ cướp bởi họ cũng hiểu rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ tâm hồn em bé. Nhiều năm sau, khi cậu bé đã trưởng thành, anh tìm đến gặp và hỏi người đàn ông năm xưa: “Tại sao trong lúc ấy, ông lại hô lên như vậy?”. Người đàn ông cười và trả lời: “Khi tiếng súng vang lên, tôi sợ cậu bé sẽ bị ám ảnh cả đời vì chuyện đáng sợ như thế này. Dường như chính Thượng đế đã gợi ý cho tôi và thế là tôi thốt lên câu “Diễn tập kết thúc!”. Lúc này, anh bật khóc và ôm chầm lấy ông: “Con chính là đứa trẻ năm xưa đây ạ, con đã nhầm tưởng suốt 30 năm qua, mãi cho tới gần đây, mẹ của con mới nói rõ sự thật cho con biết. Con cảm ơn bác, cảm ơn bác!”. .