Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 11 (B)

Không đóng trình duyệt đến khi xuất hiện nút TẢI XUỐNG

Rồi ông ta bảo tay chân lấy kéo cắt vải ra chia. Xưa nay nhập vào công quỹ, cứ mười cái lấy năm, nhưng đây thì cứ cắt đôi nhập cho quan một nửa, còn một nửa trả lại cho thương nhân. Tiếc thay, mấy ngàn lạng bạc hàng hóa đều bị cắt nham nhở thậm chí cả gấm chức cẩm hồi văn cũng bị cắt nát như thế. Ông Uông đau lòng, lúc đầu thì oán hận, sau đó lại cười, than thở rằng: - Thôi thôi, thế là hết, trời làm lên rồi trời lại phá, ấy. | Đoán Án Kỳ Quan Chương 11 B Rồi ông ta bảo tay chân lấy kéo cắt vải ra chia. Xưa nay nhập vào công quỹ cứ mười cái lấy năm nhưng đây thì cứ cắt đôi nhập cho quan một nửa còn một nửa trả lại cho thương nhân. Tiếc thay mấy ngàn lạng bạc hàng hóa đều bị cắt nham nhở thậm chí cả gấm chức cẩm hồi văn cũng bị cắt nát như thế. Ông Uông đau lòng lúc đầu thì oán hận sau đó lại cười than thở rằng - Thôi thôi thế là hết trời làm lên rồi trời lại phá ấy là do thời vận do số mệnh Nói xong ông bèn đem số lụa bị cắt nham nhở ấy chất thành đống trước cổng nha môn mua mấy gánh rơm chất xung quanh rồi châm lửa. Lụa cháy đùng đùng khói lửa ùn ùn bốc lên mù mịt trời đất. Lúc ấy Ngô ái Đào đã trở về tư dinh chợt thấy trước cửa nha môn bốc cháy vội ra công đường biết thương nhân họ Uông đã đốt lụa đùng đùng nổi giận quát - Thằng nhãi này cố ý làm nhục ta ư Rồi lập tức sai lính bắt ngay. Một mặt sai người dập lửa và hứa cho hết số lụa đang cháy dở. Mọi người tham chút lợi nhỏ phút chốc họ mang thùng to thùng nhỏ múc nước kìn kìn đập tắt ngọn lửa. Ngô Ái Đào gọi chức trách sở tại và không cho phép mọi người lấy lung tung mà phải nhập số vải cháy đỏ ấy vào công đường tự mình phân chia. Khi Ngô Ái Đào nói thế thì số vải cháy dở ấy đã bị họ cướp sạch. Đến khi đi bắt thương nhân Uông ai ngờ rằng sau khi đốt vải ông Uông đã lên thuyền thuận buồm xuôi gió không biết ông đã đi được bao nhiêu đường đất. Sai nhân về bẩm báo Ngô Ái Đào buồn rầu bực bội bỏ về. Lúc ấy giá mà ông Uông chịu thiệt mười lạng bạc thì làm gì đến nỗi mất tiền vạn há chẳng phải vì không muốn mất ít mà phải mất nhiều ư Cho nên người đời nói Mất một chút hóa ra lại được Thiệt đôi phần mà lợi xiết bao. Thời ấy ở sát vách trạm thuế có một người tên là Vương Đại Lang chuyên nghề nấu rượu giết lợn làm ăn khá phát đạt. Ông có hai con con trai lớn là Chiêu Nhi mười bảy tuổi con thứ là Lưu Nhi mười ba tuổi trong nhà có ba bốn người làm thuê và hầu hạ. Cả nhà sống yên vui chỉ có điều Vương Đại Lang là người thẳng thắn cương trục nói .

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.