Kể lại một sự việc xảy ra làm em nhớ mãi

DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG

A. MỞ BÀI:

Giới thiệu khái quát về một sự việc xảy ra làm em nhớ mãi (hoàn cảnh, địa điểm...)

B. THÂN BÀI:

Trình bày có cảm xúc diễn biến sự việc, kết hợp sự nhận xét của bản thân về việc đó.

C. KẾT LUẬN:

Kết thúc vấn đề đưa ra, một lần nữa nêu cảm nghĩ, thái độ của em đối với sự việc.

BÀI LÀM

“Trong đợt thi đua chào mừng ngày 26 tháng 3, lớp dẫn đầu phong trào thi đua là lớp ...”. Thầy hiệu trưởng chợt dừng lại làm tôi thêm hồi hộp... “là lớp 7 Văn”. Dường như chỉ chờ có thế, cả lớp tôi reo lên sung sướng. Mai “công chúa” thích chí thoi cho Hùng một quả. Cậu chàng nhăn mặt nhưng ngay sau đó lại toét miệng đến tận mang tai. Cả trường nhìn chúng tôi ngưỡng mộ và ghen tị. Đối với tôi ngoài niềm vui đó, tôi còn niềm vui nữa là lớp tôi vừa thoát khỏi “cơn sóng gió” đáng nhớ.

Lớp tôi là lớp chuyên Văn, do đó sĩ số lớp là 37 thì có đến 30 là nữ. Bọn chúng tôi thành “của hiếm” trong vương quốc này. Mặc dù vậy, số lượng quá “khiêm tốn” của chúng tôi thường bị bắt nạt. Tôi nguyên là một lớp phó lao động, chức tước có vẻ khá nhất trong bọn. Vậy mà khi đối diện với chị em, mặt tôi cứ đỏ như mặt trời, ăn nói lắp bắp chẳng làm nên trò trống gì. Tướng đã vậy, quân còn khốn đốn hơn.

Vậy là được thể cho chị em lên mặt. Thật là hết chỗ nói. Ngoài giờ học, chị em túm lại từng nhóm để thảo luận. Họ thảo luận sôi nổi lắm, đề tài chẳng có gì ngoài thời trang, phim ảnh. Có hôm cái Lan “ủy mị” khóc suốt buổi vì anh chàng Tom Cruise cưới vợ. Đấy là một yếu tố để tình hình học tập giảm sút. Họ còn hay ăn quà. Quả là con gái lớp “ăn” có khác. Buổi học nào cũng rúc rích ăn như “mỏ két”. Nói như vậy bạn lại cho tôi là vạch áo cho người xem lưng. Chúng tôi cũng đã góp ý nhưng chị em có thấm vào đâu! sắp đến ngày 26-3 rồi, tình hình nguy mất. Bọn con trai lớp tôi đứa nào đứa nấy chuẩn bị sắm một “cái mo” để mà che mặt trong buổi chào cờ.

May thay, bọn con gái lớp tôi hồi này tự nhiên đổi khác, không còn rúc rích ăn quà như trước nữa, ít nói chuyện trong lớp hơn, thuộc bài cũ nhiều hơn, các ý kiến xây dựng bài khá hơn, có ý kiến còn được các thầy khen nữa là khác. Có lẽ “chúng nó” đã tỉnh ngộ ra rồi. Điểm giờ học của chúng tôi cao dần lên. Giờ kiểm tra bọn con gái không còn phải “nối mạng toàn cầu” nữa, lên bảng trả lời đâu vào đó như là có phép màu. Điều làm chúng tôi hả lòng hả dạ là chị em ăn nói lễ độ hơn trước và tỏ ra biết tôn trọng các “tiểu trượng phu”. Và dĩ nhiên học hành như vậy thì các thầy cô tiếc gì mà không hạ bút cho chúng tôi điểm mười.

Chúng tôi dẫn đầu trường trong đợt thi đua, những chiếc mo bị quẳng vào sọt rác, chẳng cần nó nhưng chúng tôi cũng vênh lắm. Sau chiến thắng mang tính chất toàn trường này tôi mới hiểu rằng: bọn con gái lớp tôi đã hợp nhau thảo ra một kế hoạch (chắc là dài lắm) để chấn chỉnh hàng ngũ. Nó có hiệu lực thật. Nếu muốn biết kĩ thêm về kế hoạch đó thì xin mời bạn đến hỏi tác giả của nó. Đảm bảo bạn không bước chân ra khỏi lớp tôi được.

Tôi đang miên man suy nghĩ, bỗng vang lên một tiếng “hét”:

- Cả lớp.

Tiếng cái Oanh lớp trưởng nghe thật chói (con gái mà cứ như trăn lửa ấy) nhưng lại cũng rất đáng yêu.

- Cả lớp ngày mai đi lao động.

Còn chần chờ gì nữa mà tôi không hét toáng theo cùng cả lớp: “Đồng ý”.

BÀI CÙNG NHÓM
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.