Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Vợ chồng bầu bì
Không đóng trình duyệt đến khi xuất hiện nút TẢI XUỐNG
Tải xuống
Vợ mang bầu đến tháng gần sinh, tự nhiên lại hay cáu gắt vô cớ. Ở trường, lên lớp gặp học sinh giỡn, nói chuyện, không tập trung học, vợ đùng đùng ghi tên vô sổ đầu bài. | Ở cơ quan, mình vốn là người hay nói, không nói hình như không chịu được. Tuy chưa tới mức buôn hết chuyện nhà ra chuyện người nhưng tự xét thấy, mình cũng thuộc loại “nhạc nào cũng nhảy”. Ấy vậy mà giờ đây, cái miệng phản chủ, nói đúng hơn là cái thanh quản đỏng đảnh đã không cho mình tận hưởng thú vui “tao nhã” ấy. Có lẽ, cảm giác thèm ăn của một người đói lả phải ngồi chực chờ bên cạnh yến tiệc ê hề cũng chỉ gắt gao đến mức như khi mình không thể thốt ra những lời bình phẩm trước một sự thể ngẫu nhiên nào đó. Ôi chao là khổ. Có những điều mà vào hoàn cảnh ấy, thời gian ấy, không gian ấy, nhất định mình đã phải nói thì giờ đành “câm nín”. Âu cái khổ của kẻ không muốn nói bị bắt nói cũng chỉ ngang ngửa với nỗi ức chế này thôi. Nhưng rồi, khi bị cấm khẩu tạm thời một cách “cưỡng chế” này, mình bắt đầu phát hiện một điều thú vị. Hoá ra, khi được nói thoải mái, chưa bao giờ mình chịu dành thời gian để ngẫm nghĩ xem, điều đã nói và sắp nói có thật sự cần thiết hay không. Mình chỉ hay nói cho vui, nói để mà nói, nói như lấy được mà không chịu nghĩ, lời nói đó có thực sự cần cho người được nghe, có ích cho mình, hay chỉ là sự lãng phí thời gian vô bổ. Chỉ tới khi không thể nói, không nói được, mình mới có thời gian để nhận ra điều giản dị này. Nhưng hình như, thế vẫn là chưa muộn.