Qua ước muốn vĩ đại của Đỗ Phủ được thể hiện trong bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá”, người đọc thấu hiểu hơn về tấm lòng nhân ái vĩ đại của nhà thơ. Sự việc xảy ra trong bài thơ là sự việc có thật từng xảy ra trong cuộc đời đầy sóng gió của nhà thơ: bản thân ông thì già cả, nhà bị gió thu cuốn bay mấy tấm trành, bọn trẻ nhỏ nghịch ngợm cắp mất những tấm tranh chạy di, Đỗ Phủ đã già cả không đủ sức chạy theo đành chịu rét mướt... Ngay trong hoàn cảnh bi phẫn cùng cực đó, hoàn cảnh khiến người ta thường chỉ biết có tuyệt vọng và oán trách, nhà thơ đã có một mong ước thật bât ngờ: ước có ngôi nhà trăm gian che gió mưa cho toàn thiên hạ, riêng mình nhà ta mưa dột, rách nát cũng cam chịu. Với mong ước này, Đỗ Phủ đã đặt nỗi đau chung của đất nước, của muôn người lên trên nỗi đau của riêng mình. Đồng thời, nhà thơ cũng đặt hạnh phúc của đồng bào lao khổ, của nhân dân lao động lầm than lên trên hạnh phúc của bản thân, ở đây, lòng thương người đã vượt lên trên nỗi thương mình. Đó thực sự là một tư tưởng nhân văn cao đẹp. Và vì thế, “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” sẽ mãi còn đủ sức lay động niềm trắc ẩn của độc giả cho tới mai sau.