(...)
Bức màn nhung từ từ vén ra. Hồi hộp vô cùng, em chăm chú nhìn lên sân khấu.
Một người phụ nữ vẻ mặt chân chất, hiền hậu bước ra với cái giỏ nặng trĩu nơi tay. Trước mặt bà là ngôi nhà lầu vô cùng sang trọng, thật xa lạ với vẻ quê mùa, chất phác kia.
Trong nhà, một cô gái xinh đẹp bước ra. Từ cách ăn mặc đến cả đôi giày của cô đều rất hợp thời trang và quý phái. Trông thấy người đàn bà, cô sững người lại mấy giây rồi vội vã bước đi như không hề quen biết.
“Con...!” Tiếng bà nghẹn ngào, nức nở, như được phát ra từ chính trái tim đang rướm máu.
Lòng em quặn thắt, tim đập thốn thức. Hai dòng nước mắt nóng ấm khẽ lăn tròn trên má tự bao giờ. Tiếng "con” như vừa trách móc, vừa xót xa, lại vừa trầm ấm thân thương. Nhưng cô gái kia sao lại nỡ lòng quay gót, đế lại sau lưng những giọt nước mắt âm thầm, những đau khổ dằn vặt cho một đấng sinh thành. Phải chăng trái tim cô đã bị sức ép của những đồng tiền xa hoa làm cho hóa đá.