DÀN BÀI ĐẠI CƯƠNG
A. MỞ BÀI:
Giới thiệu đôi nét về người bạn thân và nguyên nhân dẫn đến tình thân đó.
B. THÂN BÀI:
- Tiếp tục triển khai những kỉ niệm vui hoặc buồn xung quanh tình bạn đó.
- Những điều tốt đẹp mà bạn em đem đến cho em và em đem đến cho bạn.
C. KẾT LUẬN:
Suy nghĩ về tình bạn: Cố gắng giữ gìn và bảo vệ tình bạn, xây dựng tình bạn trong sáng hồn nhiên.
BÀI LÀM
Người xưa cấm nói sai: “Ghét của nào trời trao của ấy”. Là một học sinh nam nhút nhát tôi chúa ghét những đứa con gái đanh đá, lắm mồm, Thế mà thượng đế nỡ thực hiện lời nguyền ấy khi ngài ân cần trao chọ tôi con Hồng “chà và” (vì nó y hệt nhân vật Hồng “chà và” lớn trong chuyện Hoa hồng xứ khác của Nguyễn Nhật Ánh) ngày cô giáo xếp cho nó ngồi cạnh tôi để tôi “kèm cặp” nó cho nó khỏi nói chuyện riêng. Lạy Chúa! Một con người như nó (đanh đá, chanh chua) thế mà nhiều lúc lại có một tấm lòng nhân hậu, vì bạn bè đến thê! Có lúc nó đã làm tôi phải đau khổ đến “gầy gò” suốt bao tháng trời, rồi cũng chính nó đến với tôi, giúp đỡ tôi hết lòng khi tôi gặp khó khăn.
Đúng là “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba con Hồng”. Nó mới đến lớp có mẫy bữa mà đã thâu tóm được toàn bộ “đội quân con gái” hùng mạnh. Rồi nó hãnh diện lên ngôi ra tay trị bọn con trai “yếu đuối” chúng tôi. Nó là một thằng con trai thì đúng hơn.
Ngồi trong lớp, nó luôn luôn chòng ghẹo tôi, tìm mọi cách để gây chiến với tôi (vì tôi là thằng béo và lùn nhất lớn). Có lần tôi đứng dậy phát biểu ý kiến, nó bỏ hòn đá vào ghế chỗ tôi ngồi. Lúc tôi ngồi xuống thì... Chưa hết, nó còn hằm hè tôi không được mách thầy. Tôi chỉ còn nước nhăn nhó cho qua chuyện. Tôi đã luôn nghĩ không tốt về nó nếu như không có chuyện xảy ra...
Một lần tôi ốm khá nặng, phải nghỉ học nằm bẹp ở nhà. Chiều hôm đó, thật lạ lùng, nó đến thăm tôi và mang theo một túi quà. Lúc này trông nó hiền ơi là hiền:
- Cậu cố ăn cho khỏe để mà đi học, bài vở tớ chép hộ cậu, đừng ngại.
Tôi trố mắt nhìn nó như đang nhìn người ngoài trái đất. Sao hôm nay nó dễ thương đến vậy? Bây giờ thì nhất định nó không phải là “con trai” nữa.
Những ngày sau đó, nó liên tục đến thăm tôi, nó kể chuyện lớp học, bạn bè cho tôi nghe, rồi cười tinh nghịch:
- Cậu mới ốm có vài ngày mà lùn hẳn đi, từ ba phân nay chỉ còn hai.
Đột nhiên nó nghiêm mặt:
- Thôi đùa thế đủ rồi, ta lấy sách ra học nhé! Cậu cố gắng, có gì không hiểu cứ hỏi tớ.
Nói là làm, nó nhanh nhẹn lấy sách giảng cho tôi, đầu tiên là môn toán (đang ốm mà nó bắt tôi phải tính toán) nó ra lệnh cho tôi như cô giáo vậy. Nó hỏi bài, tôi trả lời. Tuy mệt nhưng tôi vẫn cố gắng để khỏi phụ lòng nhiệt tình của nó.
Nó cười tươi hài lòng vì cậu “học trò” ngoan ngoãn. Nhìn nó, bất giác tôi cũng bật cười.
- Bây giờ đến môn Địa - nó nhắc và cứ lăm lăm cái thước.
- Môn này khó quá, tớ không học được đâu.
Nó dịu giọng:
- Khó mới phải học, phải học thôi Thắng ạ.
Tôi đành lòng chịu sự chỉ dẫn của Hồng vậy. Bố Hồng dạy Địa lý nên nó giỏi môn này ghê. Tên nước, tên sông nó nhớ như in. Tôi nghe nó giảng mà chỉ biết lắc đầu, lè lưỡi. Thấy tôi mơ màng, nó bực tức:
- Cậu nhắc lại xem tớ vừa nói gì nào?
Tôi giật thót tim (như kẻ ăn vụng bị mẹ bắt được vậy):
- Ơ... ơ Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất còn Bắc Băng Dương là đại dương nhỏ nhất.
- Lần sau cậu chú ý hơn nhé!
Mặt nó giãn ra cho đến lúc về. Nó đi rồi mà giọng nói nhiệt tình, đôi mắt nghịch ngợm, vừa dịu dàng còn đọng mãi trong tôi. Hồng “chà và” ơi, thôi tao chả ghét mày nữa đâu.
Hai tuần sau tôi đi học được. Nhờ Hồng mà tôi theo kịp bạn bè, thầy giáo không phải phụ đạo thêm. Một hôm tôi đánh bạo hỏi nó:
- Vì sao mà cậu tốt với tớ quá vậy?
- Vì cậu là bạn của tớ, Thắng ạ.
Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười của nó rạng rỡ và chân thành.
Giờ đây, ngồi cạnh tôi, nó vẫn còn chọc ghẹo tôi nhưng đã dịu dàng hơn trước rất nhiều. Những lúc tôi định tức nó thì nụ cười rạng rỡ hôm nào của nó lại hiện về làm dịu lòng tôi. Nụ cười tình bạn.