"Trước xóm sau thôn tựa khói lồng
Bóng chiều man mác có dường không
Mực đồng sảo .vẳng trâu về hết
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng”.
Bài thơ đã dựng lên một bức tranh phong cảnh thật đẹp. Từ trên lầu cao nhìn xuốhg, bóng chiều đổ nghiêng để lại những vệt sáng đỏ rực. Xa xa, làng xóm nhấp nhô những mái ngói bạc màu, những lũy tre nghiêng dáng. Khói bếp tỏa lên mênh mang khiến cảnh vật như lẫn vào hư ảo. Không gian nhè nhẹ vang lên tiêhg sáo gọi trâu của chú bé mục đồng. Âm thanh ban đầu còn “U...U...” mơ hồ sau rõ dần nghe như một điệu nhạc réo rắt say mê. Bất chợt, từ nơi xa xôi nào hiện ra những cánh cò chấp chới. Chúng bay thành từng đôi liệng khẽ xuống đồng làng.