Cạnh tôi, đàn ngựa đã dừng lại gặm cỏ, thanh bình hơn cả phút giây khấn nguyện. Cái vẫy đuôi hiền hòa, đôi mắt lim dim khoan khoái, thân thể xuôi mềm trên tứ chi mỏi mệt, gân cốt rã rời sung sướng. Một khoảng cách dừng chân giữa hai lần ra trận. Đâu đây, tiếng yên lặng không lời vẫn gieo bao vần điệu tha thiết giữa vi vu - an hòa - bình dị. Nhưng tôi, tôi vẫn khát khao lao tới, bay lên đến cái đích vô tận cuối trờị Tôi phóng mình trên vạn ngàn ngọn.