Tiểu thuyết Sông Côn mùa lũ (Tập 2) bắt đầu từ chương 49 đến chương 61. Tập này gồm các nội dung về ba anh em Nhạc, Lữ, Huệ nói chuyện với nhau về vai trò nhà nho; Phái bộ Chapman thăm Qui Nhơn; cuộc bệ kiến của Chapman ở Hoàng đế thành; An biến đổi tính tình do cuộc mưu sinh; đối thoại của An và Lãng về cuộc đời; An chịu đến gặp Nguyễn Huệ để xin ân huệ tha cho Lợi. Mời các bạn cùng đón đọc! | Sông Côn Mùa Lũ Tập 2 Nguyễn Mộng Giác Chương 49 Trong điện Chính Tẩm đêm ấy chỉ có ba anh em vua Thái Đức Tiết chế Nguyễn Lữ và Long Nhương tướng quân Nguyễn Huệ. Từ ngày xưng đế mỗi lần có cuộc họp mặt riêng tư của ba anh em nhiều chính sách quan trọng đã được bàn thảo và định hình. Nhà vua rất thích những cuộc hội họp như thế vì nhiều lẽ nhà vua và hai em được thoải mái muốn ngồi nằm thế nào tùy ý không bị ràng buộc của các nghi thức triều đình họ xưng hô thân mật ăn nói nôm na như hồi còn ở Kiên Thành khỏi phải uốn lưỡi tìm câu cho trang trọng đúng khẩu khí vương giả họ lại được chân thành bàn cãi không chút e dè vì được tuyệt đối an toàn trong tình ruột thịt. Thường ngày Lữ rất ít nói nhưng trong các cuộc họp mật ấy Tiết chế cũng trở nên linh hoạt mau mắn khác thường. Khi thấy hai em đã đến đủ vua Thái Đức dựa ngửa lên trường kỷ hai chân gác cả trên cái bàn chân nai uốn mình cho xương sống kêu răng rắc một cách thú vị cười hỏi Huệ - Chú Tám có đi đưa đám ông giáo nữa à Huệ đỏ mặt đáp gọn - Vâng. Nhà vua cười to hơn hỏi thêm - Chú không sợ thím ấy đổ ghè tương hay sao Huệ cười gượng rồi quay sang phía Tiết chế trách - Đáng lý anh Bảy cũng phải đến. Lữ đáp - Chú đến được là đủ rồi. Vua Thái Đức suy nghĩ một lúc rồi buồn rầu nói - Dù sao cũng đáng tiếc. Giá thầy giáo chịu nhìn xa hơn một chút ra khỏi mấy trang sách nho. Chúng ta đang thiếu những người có hiểu biết rộng có tài chữ nghĩa mà đầu óc không khư khư mấy câu quot Khổng tử viết. Mạnh tử viết quot Lữ nói - Có họ hay không có họ cũng thế thôi. Ông bà ta thật hay. Nhất sĩ nhì nông nhưng hết gạo chạy rông thì nhất nông nhì sĩ. Chữ nghĩa bề bề mà không có gạo thì cũng chẳng đi đến đâu. Huệ khó chịu nói - Chỉ vì lâu nay chúng ta nghĩ thế nên kẻ sĩ mới bỏ ta mà đi. Đến lúc cần một người có uy tín để nói cho dân nghe theo ta không tìm được ai cả. Như chính sách biến ấp làm đội ta sắp ban bố đây. Chắc chắn dân chúng sẽ nghĩ là mọi người đều bị bắt lính phải xa vợ con cha mẹ cả đời như thời Chúa Nguyễn. Nhân tâm .