Trịnh trang-công nhận được thư Thế-tử Hốt, vội vã truyền lui quân về nước. Di trọng-niên và Công-tử Vận hay được tin, đến ra mắt Trịnh trangcông và hỏi : - Chúng tôi đã lấy được hai thành của nước Tống, thế quân đang mạnh, sao Chúa-công lại truyền lui binh ? Trịnh trang-công vốn là một kẻ đa mưu, túc trí không cho Tề và Lỗ biết được nội tình của mình, bèn đáp : - Ta phụng mệnh kéo binh đánh Tống, nay nhờ binh hai nước mà chiếm được hai thành. Như thế tưởng cũng đã đũ. | Đông Châu Liệt Quốc Hồi 7 Ganh tài Công-tử Át giết Khảo-thúc Tham chức Công-tử Vận hại vua hiền Trịnh trang-công nhận được thư Thế-tử Hốt vội vã truyền lui quân về nước. Di trọng-niên và Công-tử Vận hay được tin đến ra mắt Trịnh trang-công và hỏi - Chúng tôi đã lấy được hai thành của nước Tống thế quân đang mạnh sao Chúa-công lại truyền lui binh Trịnh trang-công vốn là một kẻ đa mưu túc trí không cho Tề và Lỗ biết được nội tình của mình bèn đáp - Ta phụng mệnh kéo binh đánh Tống nay nhờ binh hai nước mà chiếm được hai thành. Như thế tưởng cũng đã đũ trị tội Tống rồi . Hơn nữa Tống là con cháu của nhà Thương Thiên-tử vẫn có lòng kính ta không nên làm đến quá lẽ. Hai thành vừa chiếm được xin nhượng lại cho Tề và Lỗ mỗi nước một thành. Di trọng-niên nói - Chúa-công phụng-mệnh Thiên-tử đem binh phạt Tống. Bổn phận chúng tôi là phải đem binh đến giúp đâu dám kể công. Nói rồi nhất định từ chối không nhận đất. Trịnh trang-công nói - Nếu Tề không nhận thì xin tặng cả hai thành ấy cho Lỗ để đền ơn khó nhọc đã vào Lão Đào trước. Công-tử Vận không từ chối gì cả tỏ lời cảm tạ Trịnh trang-công rồi sai người ra trấn giữ hai thành ấy. Trịnh trang-công bày tiệc khao thưởng quân sĩ rồi cùng với công-tử Vận Di trọng-niên làm lễ ăn thề hứa sẽ giúp đỡ cùng nhau trong cơn hoạn nạn. Đoạn ba nước chia tay quân nước nào kéo về nước nấy. Di trọng-niên về nước thuật lại cho Tề hi-Công nghe việc ấy được hai thành nước Tống và nhường cho nước Lỗ. Tề hi-công nói - Trước kia ta đã có lời thề với Trịnh trang-công nơi Thạch-Môn hễ có việc thì giúp nhau nay tuy lấy đặng thành lẽ phải giao về Trịnh mới đúng. Di trọng-niên tâu - Trịnh-bá cố chối từ chẳng chịu lãnh nên mới giao hết cho Lỗ-hầu. Tề hi-Công nghe nói cho Trịnh trang-công là kẻ đại-độ và khen ngợi không ngớt. Khi Trịnh trang-công đem binh về đến nữa đường thì lại nghe tin quân Vệ đã sang đánh nước Sái. Trịnh trang-công vỗ tay cười lớn nói