Và anh cũng tan biến như làn khói mỏng như chính ngày đầu tôi gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh. Rầm −Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy? Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Và tất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.